CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Âm Đồng Học


Phan_10 end

Hoàng Quang Lỗi ăn một miếng thịt chó cùng khoai tây chiên và da coi như lấp đầy bụng, khi Tống Huy Hoàng đưa menu qua, anh lắc đầu có ý không cần.

Khi đã giải quyết xong, người phục vụ đẩy đến trước mặt anh một ly rượu không rồi đổ vào đó thứ chất lỏng màu vàng óng. Hoàng Quang Lỗi giơ chén rượu lên, hả hê uống một hơi hết hơn nửa chén, giọng điệu sau đó cũng có phần mãn nguyện.

Thể chất trời sinh của Hoàng Quang Lỗi là ngàn chén không say, loại rượu nhạt này đối với anh mà nói thì cũng giống như nước lã, cho dù uống nhiều cũng không sợ.

“Mừng cậu đã thăng chức.” Tống Huy Hoàng cụng ly với anh, lịch sự uống một ngụm.

“Mừng cậu đã phát tài.” Hoàng Quang Lỗi phóng khoáng hơn, ngửa đầu uống ừng ự hết nửa ly.

Người phục vụ lại đem đến cho anh một ly rượu khác đầy hơn, ly thứ nhất như nước giải khát, về sau tốc độ uống rượu lại chậm hơn.

Anh quay đầu nhìn người bạn tốt, “Vậy còn chuyện tin tức chuyển nhượng công ty cậu cũng xử lý xong rồi?”

“Đã xong từ mấy tháng trước.” Tống Huy Hoàng cười. “Đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện phiếm.”

“Thì thế.” Bọn họ nhiều lắm cũng chỉ hỏi thăm được đôi ba câu qua điện thoại, nếu tính kĩ thì trong mấy tháng qua cũng không gặp mặt nhiều. “Rõ ràng lần này tớ bị ông chú ông bác cầm nắm kĩ quá rồi.” Hoàng Quang Lỗi cắn răng.

“Sao thế, không phải đã thăng chức sao?” Tống Huy Hoàng nhấp một ngụm rượu.

“Chính vì thăng chức nên mới vậy. Trong vòng hai tháng ngồi lên cái ghế trưởng phòng nghiệp vụ còn chưa nóng đã bị điều đi qua hành chính; nói dễ nghe là ‘Mọi ngõ ngách bên nghiệp vụ cháu đã hiểu rõ rồi, giờ qua chơi đùa bên hành chính đi.’, rồi tháng sau sẽ sai tớ đến văn phòng ông ta làm với cái tên là ‘trợ lí đặc biệt’ chứ thực chất là làm khổ sai ‘vừa làm vừa kiếm ăn một cách cao cấp.”

Tống Huy Hoàng cười khẽ, “Thẩm tiên sinh thật sự là đã coi trọng cậu rồi!”

“Coi trọng cái gì? Là chú Thẩm không có suy nghĩ! Thế mà lại tới vỗ vai tới bảo con gia đình ổng ‘chí không ở đây’ rồi bảo tớ ‘chuẩn bị tâm lí’. Này, có thể làm ăn ngay trong gia đình mình được không?”

Chú Vương đối với cái thai song sinh kai thì càng không thể, đang rất tức giận hai đứa con quí báu kia, nhìn xem cả hai cùng xinh đẹp như tiên lại rất ăn khớp với bà thím rắc rồi đó…Sax, chuyện bắt đầu rồi. Ngh nói hai người đã hùng hồn tuyên bố rằng, sau này lớn lên muốn làm nông dân trồng chè, mỗi ngày sẽ cho bà mẹ uống những lá chè ngon nhất.

Ông anh họ Tất của bà chị ôn hòa thì lại không có khả năng, chính chuyện bên Anh Quốc bọn họ còn không xong; mà anh họ chị dâu thì lại còn quá nhỏ!

Có nhầm không? “Hậu sinh vãn bỗi” không phải là để dạy bảo như vậy, OK? Bọn họ muốn giao toàn bộ cơ nghiệp cho anh tiếp quản?

“Mấy chú bác anh họ chị họ kia cũng chẳng tốt đẹp gì!” Hoàng Quang Lỗi tức giận nói.

Tống Huy Hoàng cười to, vỗ thật mạnh vào vai anh.

“Đừng! Hiện tại tớ phải cõng vác chướng ngại của người ta nữa đấy.” Hoàng Quang Lỗi tức giận hất tay anh ra.

Tống Huy Hoàng vừa cười vừa lắc đầu một hồi lâu có ý bảo như trẻ con, đột nhiên thở dài thành tiếng.

“A Lỗi, vậy mà chúng ta đã đi tới được đến đây!”

Suy nghĩ một hồi, Hoàng Quang Lỗi cũng cảm thấy bùi ngùi.

“Đúng vậy!”

Đã từng là hai đứa trẻ gầy yếu lại bị xa lánh, một người là “con của cô dâu ngoại tịch”, còn một người là “kẻ trộm ăn cắp đồ chơi”, hai người đều ở ngoài lề giữa một đoàn thể, vậy mà bây giờ cũng đã đi đến ngày hôm nay!

Không dám nói là có cái gì đó ‘công thành danh toại’, nhưng tương lai của hai người cũng được coi là sáng sủa rực rỡ.

“Tiểu Tương mang thai rồi.” Đột nhiên Tống Huy Hoàng nói.

“Thật hay giả vậy?” Hoàng Quang Lỗi nhìn anh với ‘ánh mắt khác xưa’. “Chúc mừng.”

“Cậu biết không? Gần đây tớ hay nghĩ một chuyện, tại sao tớ lại yêu cô ấy?” Tống Huy Hoàng xoay xoay chén rượu trong tay, suy nghĩ nói.

Nếu đổi lại là người khác, nghe tám phần câu chắc sẽ nghĩ tình cảm giữa hai người bọn có biến cố, Tống Huy Hoàng chuẩn bị chạy trốn. Nhưng mà bạn bè của Hoàng Quang Lỗi không phải là giả dối, nếu A Hoàng nói suy nghĩ tại sao cậu ta lại yêu Trần Cửu Tương, vậy thì thật sự cậu ta cũng chỉ suy nghĩ vì sao đã yêu Trần Cửu Tương mà thôi.

“Thật ra tớ cũng rất nghi ngờ, một cô gái tựa như mẹ của khỉ lại –”

“Này!”

“Tớ xin lỗi.”

Tống Huy Hoàng ném cho anh ánh mắt khinh bỉ, chính bản thân cũng từng không muốn cậu ấy chọn cô bạn Âm, thà anh chịu Tiểu Tương yêu dấu còn hơn. Không biết thế nào, nhưng hai cô gái đó đem so sánh với nhau, ít nhất Tiểu Tương còn giống người bình thường.

Âm đồng học tròn vài năm gần đây, quả thật là so với thời đi học thì đã bớt khủng bố đi một ít, nhưng mà bởi vì Tống Huy Hoàng đã quen cô từ khi “Còn khủng bố”, cho nên mới có so sánh như vậy. Nếu để cho người bình thường gặp cô, bất luận thế nào thì Âm đồng học cũng cách tiêu chuẩn “khỏe mạnh, bình thường” rất xa.

Có một lần A Lỗi rất tự hào nói, hiện tại anh đã sống cùng với cái người đã bình thường hơn, nhưng khi Tống Huy Hoàng đến xem, dù thế nào thì anh vẫn thấy bạn Âm thật ra – vẫn rất Âm.

“Tớ hỏi cậu, làm sao cậu lại yêu cô bạn Âm đó?” Đột nhiên Tống Huy Hoàng hỏi.

Hoàng Quang Lỗi sửng sốt.

“Làm sao lại yêu ư? Cũng không biết tại sao nữa, nhất định là do cô ấy luôn ở đây!”

“Chỉ có một nguyên nhân vậy ư? Thiên hạ nhiều con gái đến vậy, bên cạnh cậu còn nhiều hơn nữa, so với cô ấy thì con gái đẹp cũng rất nhiều, tại sao cậu chỉ yêu có mình cô ấy?”

Vậy là Hoàng Quang Lỗi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Dòng suy nghĩ của anh bắt đầu từ lúc năm tuổi, rồi từ đó chảy thẳng về phía trước, chảy tới hiện tại bọn họ đã hai mươi tám tuổi, rất nhiều ý nghĩ mờ nhạt cũng được nhớ lại, giờ đây từng việc đều bị khơi dậy.

“Tớ phát hiện ra phật lạc y đức đúng là có chút đạo lí. Thời thơ ấu cái gì cũng giao cho ông ta, giờ nghĩ lại, chúng ta đã có rất nhiều quyết định, đúng là thời thơ ấu có quan hệ rất lớn.” Anh cười khổ.

“Hử?”

“Cậu còn nhớ không, mới trước đây chúng ta là hai đứa trẻ nhỏ gầy, cho nên luôn bị đứa nhỏ tên “Đầu hổ” gì đó khinh thường không?”

“Có.”

“Cái tên đầu hổ đó so với lúc còn nhỏ đã cao lớn hơn, bên cạnh lúc nào cũng có chân tay, chúng ta ở trong phạm vi này cũng đã coi là người rất uy phong rồi. Lúc ấy có mấy nữ sinh lớp bên cạnh đều xem hắn như anh hùng mà tôn thờ, suốt ngày ở bên hắn chạy tới chạy lui – !” Đột nhiên Hoàng Quang Lỗi vỗ mạnh vào trán.

“Làm sao thế?” Tống Huy Hoàng không kìm nổi phải liếc xéo.

Hoàng Quang Lỗi đã nghĩ ra!

Anh đã nghĩ ra tại sao cho đến tận bây giờ anh không hề thích nữ sinh giống Hoa Viên Viên! Bởi vì cô làm cho anh nhớ tới cái người luôn ở bên cạnh Đầu Hổ, là một tiểu cô nương xinh đẹp ngạo mạn lúc nào cũng nhìn anh bằng nửa con mắt.

Cho nên anh mới chạy trốn cái người bên cạnh nhân vật làm mưa làm gió này. Cho dù anh đã có bộ dạng cao khỏe cường tráng, đồng thời cũng biến thành nhân vật làm mưa làm gió, anh vẫn như cũ không hề thích cái kiểu nữ sinh như vậy.

Khi so sánh bọn họ, tiểu nữ quỷ hoàn toàn kì quái hơn hẳn.

Cô nhát gan, nhút nhát, dễ bị ăn hiếp, trên phương diện nào đó mà nói thì rất giống anh của trước đây.

Tuy rằng thời trung học anh đối với cô rất hung tợn, nhưng thật ra trong tiềm thức của anh chan chứa ý nghĩ bảo vệ trước sự yếu đuối của cô, anh muốn cho cô hiểu – cậu phải dũng cảm đứng lên! Chỉ cần cậu dũng cảm đứng lên thì người khác sẽ không ăn hiếp cậu nữa. {Qin: Khụ…cái ý nghĩ này của anh Lỗi là từ lúc trung học nên Qin để cái đại từ dùng ám chỉ chị Âm là ‘cậu’}

Lúc ấy anh cũng không hiểu được cuộc sống khổ sở mà Âm Lệ Hoa không hề tạo ra, giống như đó chính là cuộc sống mà cô ấy đã chọn. Ngay lúc đó anh đã tự nói với chính mình, thật ra hồi thơ ấu Hoàng Quang Lỗi là một người rất ghê gớm.

Bởi vì như thế, nên anh đối với Âm Lệ Hoa luon luôn có một phần tình tứ đặc biệt, luôn có ham muốn chiếm giữ như là “Ngoại trừ tôi ra không ai được bắt nạt cô ấy.”

Bởi vì như thế, nên vô tình cô đã chiếm lấy cả ý nghĩ của anh, khiến anh khi ở giữa một đám người trang điểm xinh đẹp, chỉ nhìn thấy mỗi một mình cô.

Đột nhiên Hoàng Quang Lỗi nở nụ cười.

“Hết thảy điều này là âm mưu, người nào đó mới năm tuổi đã âm mưu rồi.” Anh cảm thán vỗ vỗ vai người bạn chí cốt, “Từ lúc năm tuổi, cô ấy đã có âm mưu khiến cho tớ chỉ có thể yêu một mình cô ấy.”

Tống Huy Hoàng mơ mơ hồ hồ bối rối, cũng không phải là hiểu lắm.

“Cậu thì sao?” Hoàng Quang Lỗi hét lên rồi hớp một ngụm bia.

“Cũng không khác cậu mấy, chỉ có điều không phải bắt đầu từ lúc năm tuổi.” Tống Huy Hoàng than nhẹ. Cô gái đầu tiên đã đối đãi nhiệt tình thật sự với anh mà không có điều kiện, chính là Trần Cửu Tương.

Trên phương diện nào đó mà nói, Trần Cửu Tương đã giải cứu anh, không những khi bọn họ gặp đám lưu manh học đường kia, mà là từ nhỏ đến lớn anh không thể nào xua đi được cái cảm giác tự ti này.

“Cô ấy à…” Hoàng Quang Lỗi lắc đầu.

Hai người đàn ông cùng hít thở dài, rồi liếc nhau – đều nhịn không được mà bật cười.

“Mẹ Trần có nói có một năm hai bọn cậu trở về đã ghé thăm mộ của Hoa Viên Viên?” Tống Huy Hoàng lái chủ đề sang chuyện khác.

Anh không trả lời, chỉ hừ một tiếng.

“Tớ còn nghĩ là cậu đã nhớ tới người không đứng dậy được này.” Tống Huy Hoàng hiếu kì nói.

“Cậu còn nhớ trước đây chúng ta thường hẹn nhau đi vào nhà ma để tăng lòng can đảm không?” Sắc mặt của Hoàng Quang Lỗi đã ‘âm tình bất định.’

“Đương nhiên là còn nhớ.” Lúc ấy cái mà hai đứa trẻ khờ dại nghĩ đến là, chỉ cần bọn chúng không sợ quỷ thì cũng không cần phái sợ Đầu Hổ.

“Khi đó tớ còn nói, tớ muốn chứng minh trên thế giới này không có ma quỷ!

“Cho nên?” Tống Huy Hoàng nhíu cặp mi thanh tú lại.

“A Hoàng.” Anh đau khổ vỗ vai người bạn tốt. “Trên thế giới này đúng là có quỷ.”

Tống Huy Hoàng cười to.

“Trời ạ! Chuyện thú vị như vậy mà bấy lâu câu không kể, hai chúng ta đã không gặp nhau trong bao lâu? Đúng là thiếu suy nghĩ!”

“Bởi vì tớ muốn quên mau chuyện đó càng tốt.” Hoàng Quang Lỗi thở dài, sau đó đem chuyện của Hoa Viên Viên ra nói.

“Bị quỷ bám? Thật hay giả?” Tống Huy Hoàng cảm thấy kho tin.

“Tin tớ đi, nếu đổi lại là năm năm trước, có người nói với tớ là thế giới này có quỷ, tớ nhất định cũng sẽ có phản ứng giống cậu bây giờ.” Hiện tại anh đã biết, trước đây bọn anh xông xáo vào nhà ma chưa chắc là không có quỷ, bởi vì đại khái chúng rất giống với tiểu nữ quỷ, liều mạng từ một nơi bí mật gần đó xông ra quát, “Nóng quá nóng quá! Đừng lại đây!”, sau đó cầu nguyện cho tiểu tử thối này rồi chạy đi.

Vất vả cho mấy người rồi, chủ nhân của nhà ma, tôi không cố ý đâu. Hoàng Quang Lỗi thật lòng sám hối.

“Trời ơi…vậy là nửa đời còn lại của cậu đã tuyệt luân?” Tống Huy Hoàng cười khẽ, vẫn không dám tin.

“Tớ thật sự tình nguyện không muốn ‘tuyệt luân’, thật đấy.” Hoàng Quang Lỗi thở dài N lần.

“Cậu vẫn có thể lựa chọn!” Tống Huy Hoàng cười mãi.

Hai người đàn ông im lặng một lúc…

“….Hình như không có.” Một lúc sau, Hoàng Quang Lỗi nói.

Tống Huy Hoàng cười cười, vỗ bờ vai anh, “Tớ cũng nghĩ vậy.”

“Cậu có không?”

Tống Huy Hoàng suy nghĩ một lát, rồi đến lượt anh thở dài. “Hình như cũng không.”

“Tớ cũng nghĩ vậy.”

Hai người họ cùng nhìn nhau rồi phá lên cười.

Đương nhiên bọn họ có lựa chọn. Bọn họ có thể chọn buông tay, sau đó bỏ đi, nhưng mà –

Trên thế giới này làm sao tìm được tiểu nha đầu nào lại vừa đáng yêu vừa đáng giận như thế chứ?

Quên đi, có lẽ cứ nên cam chịu số phận thôi!

Hai người cùng nâng cốc, hai bên đều uống cạn hết li, không hối hận vì lựa chọn đó.

“Này, cậu mau kết hôn với Trần Cửu Tương đi!”

“Ừ. Đúng rồi, nghe nói Trần Cửu Hãn và Thạch Đan Kỳ cũng đã đi đăng kí rồi.”

“Cho nên hai người kia đều phải ra ngoài?”

”Có thể nói là như vậy, để làm gì?”

”Tạ ơn trời đất…”

Kết thúc

“Nhất định có chỗ nào đó không thích hợp……”

Âm Lệ Hoa buồn rầu lẩm bà lẩm bẩm.

Một đôi mắt đen láy nhanh như chớp ở trong lòng nhìn về phía cô.

Đúng vậy, cô đã làm mẹ rồi.

Cô và Hoàng Quang Lỗi đã có cùng nhau một đứa con tám tháng tuổi, cho nên, nghi hoặc của cô cũng giằng co mất tám tháng.

Đứa trẻ trong lòng không khóc cũng không làm nháo loạn, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Nhìn kỹ khuôn mặt đứa trẻ này, không hề có sắc hồng nhuận giống quả táo như những đứa trẻ bình thường, ngược lại còn xanh trắng xanh trắng, cặp mắt kia sâu tới nỗi không thấy đáy con ngươi đen, giống như vô tận không chứa chút cảm xúc, làm cục cưng này thoạt nhìn vô cùng…… Âm trầm.

Cục cưng này, nếu trong mắt các bậc cha mẹ bình thường thì nhất định sẽ trở nên rất đáng sợ, làm người ta tưởng bị mắc phải căn bệnh kỳ quái nào đó, nhưng dù sao cha đứa trẻ này cũng là một lão thần, không đáng lo.

“Ha ha, giống như em mới gần đây thôi mà!” Anh nói xong liền yên vui ôm lấy đứa nhỏ ngồi chơi.

Đúng là giống cô trước đây, nhưng……

“Nhất định là có lỗi gì đó……” Cô thì thào tự nói.

“Ê, bình sữa để ở chỗ nào?” Người cha ôm đứa bé mặc tã lót xuất hiện trước cửa.

Đúng, đây chắc chắn là một lỗi lầm — thứ nhất.

Phụ nữ trong gia tộc cô, không phải ai cũng đều chỉ sinh được một đứa con sao? Vì sao cô lại sinh ra bào thai sinh đôi?

A Lỗi cũng khẳng định di truyền trong gia tộc anh không có ai có bào thai sinh đôi, Âm Lệ Hoa càng khẳng định gia tộc mình không có.

“Vậy, vì sao lại có hai đứa……” Cô nghĩ mãi không ra.

“Oa oa, ô…… Oa oa, nằm úp sấp nằm úp sấp, oa.” Đứa trẻ trong lòng Hoàng Quang Lỗi kia kêu khóc a a ầm ỹ muốn uống sữa.

“Ngoan nào, cha thương, cha yêu nhất là tiểu quỷ đầu.” Vị vú em kia thấy thế liền nhanh chóng chạy vào nhà bếp lấy sữa nóng.

Âm Lệ Hoa lại cúi đầu nhìn đứa còn lại trong lòng mình.

Cặp ngươi đen kia vẫn như cũ không hề mang chút cảm xúc nào.

“Không đúng, không chỉ như vậy……” Còn có điểm khác là lạ……

Tổ tiên của cô theo lý thuyết sẽ còn phải sinh toàn nữ trong suốt tám đời sau, dù sao từ trước tới giờ gia tộc đều thuộc thể âm truyền thân, mỗi một thời lại ra một người nữ……

“Đúng, chính là người này!” Âm Lệ Hoa cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng.

Vậy, vì sao đứa trẻ này trong lòng cô, lại là con trai?

Sắc mặt trắng xanh kia cũng nghiêm lại, cùng cô nhìn nhau thật lâu, sau đó thật sự cảm thấy nhàm chán rồi, bèn thử vờ ngáp hòng nhắc nhở mẹ mau đưa nó đi ngủ.

“Này, chưa đến giờ đã làm Tiểu Quang buồn ngủ rồi hả?” Cha đứa nhỏ tay còn cầm bình sữa tiến đến, sau đó lại dùng tay kia bế đứa trẻ còn lại lên bước vào phòng ngủ.

Vì sao cô chẳng những ngoại lệ sinh hai đứa, hơn nữa đứa kế thừa thể chất của cô lại là con trai?

Điều này rất kỳ quái! Vô cùng kỳ quái!

“Nhất định có chỗ sai lầm!” Mẹ hai đứa trẻ khẳng định nói.

“Ha ha, nằm úp sấp nằm úp sấp, kẽo kẹt khanh khách, ha ha……”

“Hoa tối nho nhỏ ngoan đáng yêu nhất, con chính là tiểu bảo bối làm cha con tối tâm tối can nha.” Hoàng Quang Lỗi cực kỳ yêu cái miệng cười sáng lạn như ánh mặt trời kia, nhịn không được cúi đầu ăn vụng vài miếng đậu hủ.

Hơn nữa, con gái của cô lại kế thừa dương khí tràn lửa của cha nó, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Nóng quá a…… Rất nóng, rất nóng……” Âm Lệ Hoa vội vàng ôm con trốn vào một góc.

Khi hai cha con nhà kia ở gần nhau, cũng quả thực là khổ hình đối với hai mẹ con cô! Họ thật sự là kim quang lòe lòe, dương khí ngàn vạn a!

Nhất định là có lỗi lầm!

“Làm gì có cái gì không đúng? Em ngạc nhiên ở chỗ nào chứ.” Hoàng Quang Lỗi bất mãn liếc mắt một cái nhìn hai mẹ con họ, quay đầu dỗ con gái bảo bối, “Hoa nho nhỏ, chúng ta đến phòng ngủ bên cạnh đi, không cần để ý đến mẹ và anh trai, nha?”

“Ha ha, ha ha a.” Bé gái xinh đẹp cười tươi như một quả táo chín đỏ. Hai gò má bé đỏ bừng, hai tròng mắt sáng ngời, khi cười còn lộ ra hai chiếc răng nanh vô cùng đáng yêu, bất cứ kẻ nào nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tựa thiên sứ này, đều đã nhịn không được say lòng vì cô.

Đây là con của cô nhé, con của cô không nên có tỏa sáng như thế?

Nhất định là có chỗ nào đó bất thường rồi ——

Cô cúi đầu nhìn đứa con, đứa nhỏ lạnh lùng liếc nhìn đứa bên cạnh cửa một cái rồi sau đó nhắm mắt lại, như là ngay cả nó cũng không chịu nổi ánh sáng quá độ chói mắt kia.

Tiếng cười khanh khách từ mục tiêu kia truyền tới, làm cho người ta không thể bỏ qua dương hỏa hừng hực.

Cô ngủ cùng với người đàn ông mang dương khí đã thành thói quen rồi, nhưng lúc đó là trước khi có đứa con kia. Vốn đã có một ông mặt trời lớn rồi, giờ lại có thêm một ông mặt trời con, cái sức nóng này vốn không phải là năng lực của người phàm.

“Con trai ta, sau này con lớn rồi, khi mua nhà chuyển ra bên ngoài, mẹ có thể đi theo con có được không?” Cô tha thiết hỏi. “Mẹ cam đoan sẽ không cãi nhau với con dâu đâu…”

“Này.” Trên đầu truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Á, bị nghe thấy rồi sao. Tại sao lại có lỗ tai thính thế? Không phải là đang chơi cùng con gái sao?

Âm Lệ Hoa bi thảm nói với đứa con: “Không được phàn nà…. Con chỉ cần ở với bố con đến lúc trưởng thành là tốt rồi…còn mẹ phải ở cùng bố đến hết nửa đời còn lại…”

Hừ! Dường như có người nào đó đang rất tức giận.

Sau khi sinh hai đứa trẻ, dường như toàn bộ năng lượng của cô đã truyền cho hai tiểu quỷ này nên khí của cô đã lại u ám. Nhưng mà cô là Tây Thi trong mắt của người yêu, cho nên dù thế nào chồng cô vẫn thấy cô đáng yêu.

Một lát sau, trong phòng rốt cuộc cũng im lặng, mặt trời con uống xong sữa rồi, lại được ông mặt trời cha cưng chiều nên cảm thấy rất hài lòng, cuối cùng cũng nhắm mắt lại ngủ trưa.

Âm Lệ Hoa vỗ vỗ đứa nhỏ trong lòng ngực. Đứa con sau khi uống sữa ăn no, vẫn như vậy không khóc không ồn ào, tự nhắm mắt lại ngủ.

Hoàng Quang Lỗi từ trong phòng đi tới đến bên người cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp với hàng lông mi dài của đứa con.

Anh nhe răng cười, bàn tay to mớn trớn trên hai má trắng nhỏ, khóe miệng của đứa nhỏ đang nhắm mắt hiện lên một ý cười mơ hồ.

Tay ba ba thật to, trong ngực cũng thật to, ôm lấy đúng là rất thoải mái, Tiểu Quang cũng thích ba ba.

Nhưng mà…

“Oa!” Cuối cùng cũng khóc rồi. Người ba ba thiệt nóng.

“Này!” Bàn tay thon dài bỗng quất một cái. “Tên tiểu tử này, dù thế nào thì bố cũng là bố con, tốt nhất là tập thói quen ở gần bố sớm đi.”

Anh gõ gõ lên cái mũi của đứa con. Mũi nó nhăn lại một chút, không để ý tới anh tiếp tục ngủ.

“Sữa bột uống hết rồi..” Âm Lệ Hoa âm u lạnh nhạt nhắc nhở.

“Để anh đi mua.” Hoàng Quang Lỗi đứng lên sờ sờ cái túi ở quần. “Chìa khóa xe của anh để đâu rồi nhỉ?”

Người mẹ còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Quang đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, nhìn chăm chú vào cái tủ năm đấu dựa vào tường.

“A, tìm được rồi!” Ba ba nó nhìn theo hướng đó nên đã tìm ra chìa khóa xe. “Cám ơn con, con trai ta, bố sẽ quay về ngay.”

Người đàn ông cao lớn tráng kiện huýt sáo, cả người toàn phát ra Dương Quang đi ra ngoài.

Âm Lệ Hoa nhìn người chồng đã đi xa, lại nhìn đứa trẻ trong phòng sinh.

Một lúc lâu sau, tiếng nói mang theo khí u lạnh bay ra.

“Con à, nhớ kĩ, sau này con ở trong vườn trẻ, nếu có đứa bạn nào tìm không thấy xe điểu khiển…ngàn vạn lần không được tìm giúp bọn nó…ngàn vạn lần không được, biết không? Bằng không sẽ sinh ra cái chuyện rất khủng bố này…”

Đôi mắt tối như mực của đứa con lại mở ra, tựa hồ tràn đầy ý cười.

The End


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
80s toys - Atari. I still have